Nước mắt bao giờ cũng mặn
— Là nước mắt thì bao giờ cũng mặn. Dù là của anh hay là của
tôi, dù của bất cứ ai, dù khóc cho hôm nay, ngày mai hay ngày xưa, dù là
tập khóc hay khóc vì thói quen… bao giờ nước mắt cũng vẫn mặn mòi như
thế!—
Anh khóc. Đàn ông khóc trông tội lắm. Hai tay anh bưng lấy mặt như
muốn chặn lại hai dòng nước mắt đang xối xả tuôn ra. Chiều nay anh uống
rượu cùng đám bạn bè cũ, uống rất nhiều. Bây giờ khi tất cả cùng ra về
hết chỉ còn lại mình anh và tôi, anh bỗng trở thành một con người khác…
Là đàn ông, lẽ ra tôi không được tỏ ra yếu đuối như thế này. Tôi đã
từng khóc vì một người con gái nào đâu. Nhưng hôm nay, câu nói đùa của
em làm tôi buồn quá.
Em! Hình như chưa bao giờ em thực sự yêu tôi? Hình như trong ký ức
của em chỉ đầy ắp một hình ảnh, đó là hình ảnh của Biên! Tôi nhớ như in
những ngóng trông khắc khoải của em ngày xưa, tôi biết những nhịp tim em
đã đập cho người ta say mê như thế nào. Tôi chỉ là người đến sau, chỉ
là một con đò ngang giúp em qua đường, trong lúc em đi tìm những gì em
đánh mất ngày xưa. Tôi vô nghĩa quá. Vâng, khi em còn đau khổ vì người
ta, thì tôi còn là người thừa trên thế gian này!
Thôi em cứ đi về đi. Đừng an ủi tôi! Về đi! Xin em hãy để mặc tôi một mình!
Tôi về làm sao được. Cả người anh đang rục xuống. Vì rượu? Hay vì nỗi
đau khổng lồ đang đè nặng lên vai anh? Hai tay anh ôm chặt lấy khuôn
mặt rúm ró để che kín những giọt nước mắt không cho tôi nhìn thấy. Biết
làm sao được bây giờ. Tôi không thể thanh minh.
Bởi chúng tôi đã có chung với nhau nhiều kỷ niệm quá. Bởi anh chính
là người bạn trai thân nhất của tôi. Anh là người chứng kiến từng bước
chân ngập ngừng trắc trở của Biên và tôi…
Anh! Tôi có lỗi ư khi đã yêu Biên?
Ngày xưa, tôi hay đi cùng Biên đến thăm em. Ấn tượng đầu tiên về em chưa
làm tôi choáng váng. Tôi chỉ coi em như đứa em gái út của mình. Khi cả
nhóm đi chơi, em toàn đòi ngồi xe tôi, đòi đi cạnh tôi và nói chuyện với
tôi. Chắc con gái vẫn thường hay đỏng đảnh như thế, cứ hơi giữ một
khoảng cách trước đối tượng của mình, chỉ thân thiết đối với người con
trai nào mà các nàng cảm thấy an toàn.
Nhưng tình yêu thánh thiện mà em dành cho cậu bạn làm tôi ngạc nhiên.
Tôi biết Biên là một thằng bạn rất tốt. Thế nhưng nó lại là một người
yêu tàn nhẫn nhất. top9xy.wap.sh.Nó làm em quay quắt. Tôi bực với Biên. Và cứ từ từ
thương em lúc nào chẳng rõ.
Tôi ngày ấy coi Biên như thần tượng. Khi Biên đột ngột chia tay, tôi
đã ngơ ngẩn suốt một thời gian dài anh luôn ở bên tôi, chăm chút săn sóc
tôi, tận tình giúp tôi đi tìm Biên. Anh đưa tôi tới tất cả mọi nơi mà
hy vọng có thể biết tin Biên. Nhưng tháng và năm cứ trôi qua…
Mải miết vùng vẫy trong cái biển đau khổ cùng cực tự vẽ ra, làm tôi
mệt mỏi u mê. Đôi lúc, tôi mơ hồ cảm thấy có một điều gì là lạ nơi anh.
Nhưng tôi gạt đi. Anh và người ta là bạn thân cơ mà.
Bên vẻ yếu ớt, mong manh đến tội nghiệp của em, tôi cảm thấy mình lớn
lao hơn. Tôi ước ao mình được xóa bớt những đau khổ mà em đã phải chịu
đựng từ bạn tôi. Tôi muốn được ôm em vào lòng, đem em đến một miền hạnh
phúc trong quãng đời còn lại của em.
Đó là ngày cuối thu. Trời đất còn đang dùng dằng trước phút giao mùa.
Anh nói với tôi về những điều đã chín muồi trong anh. Anh không nói về
tình yêu, chỉ nói về sự san sẻ, sự thông cảm, về ước mong được che chở.
Tôi bối rối vô cùng.
Anh cầm tay tôi. Tôi giật mình. Giọt nước mắt sắp trào qua bờ mi bỗng
đột ngột dừng lại. Tôi không thể diễn đạt được hết cảm xúc của mình khi
ấy. Chỉ biết rằng, lâu nay tôi đã rất quen để anh nắm tay dắt qua những
bậc đá cheo leo, hoặc được anh bế bồng từ trên xe xuống. Nhưng tôi chưa
từng bao giờ chuẩn bị để cho anh nâng niu bàn tay mình bằng cái vẻ run
rẩy rất đàn ông như thế nàỵ Tôi rụt phắt tay lại và chạy hút về phòng.
Một mình anh đứng lại nơi sân trường. Một mình…
Hình như điều ta không ngờ nhất lại thường xảy ra, và đến vào những
tình cảnh trớ trêu nhất. Đó là khoảnh khắc Biên quay trở lại. Biên nói:
“Anh vẫn yêu em!”. Chỉ vậy. Tôi
im lặng khóc trên vai người ta, và
chuếnh choáng bước tiếp con đường dang dỡ cũ. Vì tình yêu chăng? Không,
có lẽ chỉ vì quán tính, chỉ vì thói quen cũ của trái tim mình mà tôi
chưa nỡ thay đổi.
Biên về. Đột ngột đến cay đắng. Cuộc hành trình miệt mài suốt mấy năm ròng đã đưa tôi đến vị trí người thứ ba vô duyên nhất.
Tôi bỗng thấy thù mình, căm thù thằng bạn thân của mình, thù người
tôi yêu lẫn cái mảnh đất đầy ắp những kỷ niệm trái ngang. Tôi bỏ việc,
xốc ba lô lên vai, lên đường đi tìm một sự quên lãng.
Một tuần sau tôi mới biết anh đã ra đi. Anh nghĩ bỏ tôi lại ở Hà Nội
một mình bên người ta là tôi sẽ hạnh phúc ư? Tôi không dám khóc, cảm
thấy day dứt như người có lỗi, mà lại tội nghiệp như là nạn nhân. Anh
đi, tôi mới bàng hoàng nhận ra mình thiếu hụt và mất mát nhiều quá. Có
lẽ không phải là tình yêu, nhưng anh thật sự là chỗ dựa vững chắc nhất,
bình yên nhất của cuộc đời tôi. Hà Nội bỗng trở nên bé nhỏ đến nỗi không
thể tìm ra nơi nào để giấu kín được nỗi nhớ anh. Biên thì càng ngày
càng thay đổi. Anh ấy suốt ngày lo săn cho được thật nhiều tiền, và lặng
lẽ xa dần tôi. Tôi không níu kéo. Chỉ thầm nghĩ: vậy là hết tất cả!
Tôi ra đi. Vô định. Không nhận ra mình đang bước theo dấu chân anh
một cách vô thức. Tới Nha Trang, biển đã níu tôi lạị Tôi bằng lòng yêu
màu xanh ngút mắt của biển, bằng lòng sống một cuộc đời nhàn nhạt vô vị ở
nơi này.
Tôi đâu dám hy vọng, chỉ mong, rất mong có một ngày nào đó gặp lại
em. Trái đất có tròn không? Hay là tại ông Trời đã động lòng trước hai
kẻ cô đơn này? Tôi đến thành phố biển công tác. Và bất ngờ trông thấy
em!
Hai đứa đứng sững lại, không nói được câu nào. Tôi kéo em vào quán
giải khát. Cả hai cùng lặng lẽ nhìn từng giọt cà phê rớt tí tách rồi
cùng đứng lên, để mặc cho cô chủ quán tròn xoe mắt nhìn hai phin cà phê
đã khô kiệt mà chưa được nhấc ra khỏi ly.
Biển! Gió từ biển thổi vào lồng lộng. Gió xới cho mặt nước cồn lên
cuồn cuộn sóng. Gió cũng xoa mịn đi những dấu chân nham nhở trên bờ cát.
Tóc em bay tung. Và mắt em vẫn thế…
Không vòng vo rào đón nhiều, cũng không thể nén lòng chầm chậm thêm
một chút nào nữa, tôi cầm lấy bàn tay đang run lên như một búp lá của
em: “Em! Em đồng ý làm vợ tôi nhé!”.
Tôi im lặng. Cảm thấy hình như mình đã chờ đợi giây phút này từ hàng
ngàn năm trước. Nhưng tôi 25 tuổi, không còn là cái tuổi đưa tình yêu ra
làm phép thử, lại càng không phải lúc lấy tình yêu làm trò chơi. Chúng
tôi hiểu nhau qúa mất rồi, hiểu cả những điều lẽ ra không nên biết. May
mắn hay là bi kịch? Tôi dè dặt hỏi anh: “Có sao không?”. Anh mím môi,
ngẩng cao đầu: “Không sao cả. Quá khứ đơn thuần chỉ là chuyện đã qua!”.
Tôi thầm cảm ơn anh.
Vậy mà hôm nay, bỗng nhiên anh khóc…
Vâng, em sẽ là vợ tôi! Nhưng tôi vẫn nhận ra đôi lúc em còn ngồi thẫn
thờ, đôi lúc câu chuyện em đang kể giữa chừng bỗng dừng lại đột ngột.
Tại sao? Em sợ đụng vào vết thương xưa cũ của tôi chăng? Hay em sợ một
trái tim ở nơi xa xôi nào đó sẽ chạnh buồn? Tôi biết em đã dán kín những
thư từ của người ta. Tôi không muốn em đọc lại, cũng không muốn em tiếp
tục viết nhật ký. Nhưng dù tôi có ích kỷ đến tột cùng chăng nữa, thì
những hình ảnh đó vẫn sống nguyên lành ở một góc tâm hồn em.
Tôi cứ tưởng tượng bây giờ nếu quay được thời gian ngược trở lại cái
thuở xa xôi ấy, thì người em chọn biết đâu vẫn chỉ là Biên chứ không
phải tôi. Buồn lắm! Em chưa hề một lần gọi tôi là tình yêu của em như em
đã từng gọi người ta. Em chỉ có một tình yêu duy nhất, và Biên đã đến
lấy đi trước tôi rồi, phải không em?
Anh nắm lấy hai vai tôi lắc thật mạnh như muốn làm bật tung ra những
câu trả lời trong vành môi câm nín của tôi. Tôi không khóc! Không nhìn
vào anh. Tôi nhìn sâu ra phía sau vai anh. Ở đó hình như có một cái gì
đang rạn vỡ. Chao ôi, lẽ nào anh không hiểu! Cái ngày tôi yêu Biên đã xa
lắm rồi. Tôi gọi là ngày xưa rồi, và miệt mài đi suốt năm, qua mấy ngàn
cây số để tránh nó. Tôi không luyến tiếc, không tôn thờ, nhưng tôi biết
mình không đủ sức giết chết tất cả những kỷ niệm đã từng có. Tôi nhốt
kín nó lại và dỗ dành cho nó ngủ yên. Anh đừng chạm vào, nhỡ nó cựa mình
thức dậy. Có lẽ trong một lúc nào đó, ở một cơn mơ nào đó, tôi đã vô
tình gặp lại người ta. Tôi muốn biết bây giờ người ta ra sao. Không phải
để tiếp tục bắt đầu, mà chỉ để tôi đong đếm lại xem nhừng điều mình đã
mất thực ra lớn đến mức nào. Vậy thôi!
Anh đừng mang ra so sánh. Mọi sự so sánh sẽ đều khập khiễng. Tôi
không gọi anh là tình yêu, bởi tôi biết ý nghĩa của anh đối với cuộc đời
tôi còn lớn hơn như thế. Những ngày anh đi xa, dù có xem đồng hồ đến cả
ngàn lần chăng nữa, tôi cũng chẳng tin được không có anh vẫn chỉ là hai
mươi tư giờ. Anh ạ!
Tôi biết em có yêu tôi. Nhưng khi đạt được em, thì tôi bỗng hiểu ra
rằng em là nơi không bao giờ đến được. Đôi khi, tôi cố tình ác nghiệt
với em một chút, chẳng phải vì tôi nhẫn tâm đâu, tôi chỉ có một mong
muốn sao cho vết hằn của tôi trong em sâu hơn nữa, để em không có giây
phút nào quên được tôi.
Vùng trời phương Nam mênh mang nắng và gió. Vậy mà mỗi độ đông về,
sao em vẫn còn thẫn thờ nhớ một lần gió heo may, nhớ cái lạnh mùa đông
xứ Bắc? Phải chăng, vì ngày xưa với cái rét tê tái đó em đã trong một
vòng tay rất ấm của người ta? Những bài thơ em viết, những nhân vật
trong truyện ngắn của em lúc nào cũng vương vấn một nỗi buồn hoài cổ.
Trong cái đầu bé nhỏ xinh xắn, em chưa bao giờ ngớt suy nghĩ, trong giấc
ngủ chẳng lúc nào đừng mộng mị. Và tim em vẫn đập. Nhưng nhịp đập đó có
còn nhịp nào dành cho người ta không em?
Tôi đã gìn giữ nước mắt trong veo của em, nâng niu nụ hôn say đắm em
dành cho tôị Nhưng tôi không khỏi chạnh lòng. Nụ hôn của em ngày xưa có
ngọt ngào không? Giọt nước mắt em đã khóc vì người ta có mặn không?
Sao anh cứ hỏi tôi những câu hỏi buồn như thế? Mối tình đầu không
thành đã là mất mát, những mất mát tôi không coi là vặt vãnh. Nhưng tôi
tập được rồi cái cách dửng dưng với nỗi đau của chính mình. Và coi đó là
bài học, là hành trang để tôi bước vào đờị Anh biết đấy, không có gốc
làm sao có được ngọn, không có hoa làm sao đậu được quả. Tôi có lỗi
chẳng dành cho anh làn hương đầu tiên, thì anh ơi, tôi sẽ dành trọn cho
anh vị ngọt của trái chín, nuôi dưỡng cho anh hạt chắc để anh gieo mầm
đời saụ Phải đi qua hết mùa đông thì mới đến mùa xuân, nào có cần ai xua
đuổi, quy luật muôn đời là thế rồi mà.
Anh vẫn luôn tự vò xé trong nồi đau khổ đến cùng cực. Hóa ra, những ý
nghĩ đó đã ở sẵn trong anh như một con sâu nằm trong kén chỉ chực nở ra
thành bướm. Khi anh tỉnh táo đủ sức kềm nén thì anh mới để nó buột ra
khỏi môi. Mà khi đã buột ra khỏi môi thì không thể nào giữ lại được.
Che giấu làm gì nữa, tôi để mặc cho sự nghi ngờ bào mòn vẻ kiêu hãnh
của tôi. Mỗi câu hỏi như một con sóng, vỗ đập mãi trong lòng, làm xói lỡ
sự bình yên vốn có. Còn em cứ mang cảm giác đang có lỗi, sợ sệt nhìn
tôi bằng ánh mắt của tù nhân nhìn cai ngục. Em càng nén mình lại càng
hay ngập ngừng trước câu hỏi của tôị Em dệt cho mình một cái tơ dày và
tự nhốt kẹt trong đó, không thể trở lại là em hồn nhiên của ngày xưa
được nữa.
Tôi hoảng sợ nghĩ rằng em sẽ thay đổi mất. Thay đổi vì tôi!
Mãi lúc này tôi mới khóc. Giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống xót bỏng
taỵ. Là nước mắt thì bao giờ cũng mặn. Dù là của anh hay là của tôi, dù
của bất cứ ai, dù khóc cho hôm nay, ngày mai hay ngày xưa, dù là tập
khóc hay khóc vì thói quen… bao giờ nước mắt cũng vẫn mặn mòi như thế!
Giá mà một lúc nào đó, vô tình thôi, anh bỗng nhiên biết được tôi đã
yêu anh nhiều đến thế nào. Tôi tin anh vô cùng, hy vọng vào anh rất
nhiều. Tôi đã từng để mất anh một lần rồi, làm sao tôi có thể chịu đựng
thêm một lần nữa? Tôi ao ước mình rút lại được những tháng năm tuổi trẻ
đã qua, ao ước vậy được cả những tháng năm tuổi già chưa đến, ao ước tôi
không phải chỉ có một cuộc đời… tôi sẽ cộng góp tất cả vào và trao cho
anh.
Tôi thật có lỗi khi đã làm anh buồn đến thế. Biết làm sao được, anh
đa cảm quá. Chẳng lẽ bắt đầu với một người đừng có hiểu mình nhiều quá,
đừng có biết mình đã từng đau khổ như thế nào sẽ đơn giản hơn chăng?
Tác giả: Vũ Thanh