Chị ơi, anh yêu em
Chap5 :
Chị chưa chính thức nhận lời yêu aM , chị bảo aM rằng hãy cho chị thời
gian. Nhưng việc đó cũng khiến mình - một thằng ích kỷ , gần như chỉ có
mỗi chị là bạn thân nhất, phát điên ! .
AM đã chính thức săn đón chị một cách công khai , anh hay qua nhà mình
vào buổi trưa , mang cái này cái nọ qua nói là cho 2 chị em ăn tẩm bổ ,
lúc thì nói đi ngang sẵn tiện ghé qua xem hai đứa hôm nay ăn gì, khi thì
dành đón chị đi học về rồi ở lại buổi trưa , thỉnh thoảng còn ăn cơm
chung. Tất nhiên là do chị mời .
Những lúc aM tới , mình cảm thấy lạc lõng và nặng nề vô cùng. Mình phải
đóng kịch vui vẻ , phải cười nói , phải cố tỏ vẻ bình thường khi thấy họ
trêu chọc nhau , mà việc đó , lẽ ra là dành cho chị em mình. Mình
không coi aM là cái gai trong mắt , nhưng thật sự, mình rất ghét aM qua
nhà mình ..:(
Những hôm đó , chị ko còn xắn tay áo cho mình mỗi khi mình đi học nữa ,
chị ko còn chọc mình '' chồng trẻ ở nhà nấu cơm , vợ đi học đây'' rồi
chào mình kiểu hai tay vẫy vẫy , đầu lúc lắc nữa :( . Cũng ko còn cảnh 2
chị em dành nhau ăn , hát hò inh ỏi để hàng xóm chửi xéo nữa , không
còn cái điệu bộ cuống cuồng khi mình cố tình hẹn thêm giờ để chị ở lại
lâu hơn nữa nữa . .Chẳng còn gì hết , buổi trưa chán ngắt và bỗng dài lê
thê...
Nói cách khác , mình cảm thấy những lúc aM qua , chị ko còn quan tâm gì
đến mình nữa. Nhìn những lúc chị ra cửa ngóng aM , hệt như mình ngóng
chị , mình thấy buồn dã man mà chẳng biết làm gì , người mệt mỏi ,mềm
nhũn ...
Chị ngơ ngáo đâu có nhận ra thái độ của mình , lâu lâu thấy mình buồn
buồn và ít nói thì chỉ hỏi han :'' hôm nay em sao vậy , mệt hả , chị đi
mua thuốc với đồ ăn cho em nha'' . Chị ơi, chị khờ lắm , em đâu có bịnh ,
em đâu có cần thuốc của chị , mà chị cũng đâu cần đi mua , chị có sẵn
rồi , nhiều lắm ..
Việc này kéo dài một thời gian , nó khiến mình không còn tâm trí làm gì ,
và cũng không biết phải làm sao để thay đổi cả, mình cảm thấy bất lực
vô cùng . Có khi mỗi sáng thức dậy , mình chỉ còn biết cầu mong một điều
rất đơn giản là hôm nay aM không đến .Mình sẽ nấu cơm thật ngon , 2 chị
em vừa ăn vừa nói chuyện , cười đùa , rồi đùn đẩy nhau rửa chén...Những
việc bình thường trước đây sao bỗng thấy xa vời quá . ..
Kết cục là mình hay cáu vô lý với chị mỗi lần chị nhắc tới aM , mỗi lần
chị nghe điện thoại của aM khi đang ăn cơm , khi đang làm dở việc gì đó .
Mỗi lần nghe chị lặp đi lặp lại '' aM hôm nay đi đâu rồi ta? Sao giờ
này chưa tới ta ,? Có chuyện j hok ta''..Mình bực mình cáu gắt thì chị
chỉ lè lưỡi rồi cười , lâu lâu còn chọc mình ''em ghen hả , lêu lêu'' .
Nhìn chị mình chỉ muốn gào lên '' đúng rồi , em đang ghen , ghen muốn nổ
óc luôn đây..'' . Nhưng mà mình có bao giờ dám nói đâu..
Thỉnh thoảng ( nói thật là thường xuyên ) , mình hay đọc trộm tin nhắn
của chị :( . Có lúc còn xóa những tin nhắn bay bướm của aM gởi chị lúc
chị chưa kịp đọc . Nhiều khi điện thoại chị hết pin , aM gọi cho mình
hỏi chị hôm nay có qua ko , mình nói dối...
Mình như thằng điên tìm mọi cách ngu ngốc và vớ vẩn nhất để ngăn cản aM và chị . Nhưng hình như, tất cả đều vô ích !
Hôm đó mình đang có chuyện rất bực mình ở lớp , nó khiến mình cáu tiết
cho đến tận lúc về đến nhà . Trưa đó aM ko qua , cũng coi như đỡ được
một phần bực dọc. Sau khi ăn cơm xong thì mình ngồi online , chị ngồi
hay tay chống cằm, lúc lắc cái đầu ngắm con mèo con mình mới đem về. Chị
hỏi :
_Nè H , sao bé mèo này nó ngủ wài à , c kêu nó dậy ăn nha, tội nghịp quá ..
_Kệ nó đi chị , nó là mèo con , như con nít á , nên nó chỉ thích ngủ thôi , xíu nữa nó đói là tự dậy ăn à..
_Hôm qua chị qua nhà aM , con mèo nhà ảnh cũng nhỏ xíu , mà hok có chịu ngủ , nó quậy ghê lắm.
Không hiểu sao lúc đó mình nổi điên , mình gào toáng lên :'' Thì chị qua nhà aM mà chơi với con mèo đó , để im cho nó ngủ ''
Chị sựng người như bất động . Hình như chị đang ko hiểu có chuyện gì sảy
ra với mình , chị không hiểu là ko phải vì con mèo , mà là vì chuyện
chị đi chơi với aM hôm qua , mà mình không biết .Nó khiến mình nổi nóng
vô lý .top9xy.wap.sh. ( Sau này mình mới biết hôm đó chị qua nhà ổng để lấy 1 thứ cho
mình
)
Mất 5 giây để mình kịp thấy hối hận vô cùng, mình bỗng thấy có lỗi kinh
khủng khi thấy chị ngồi im , sợ hãi không dám nhìn mình , hình như sắp
khóc. ..
Chị bỗng nói một câu mà đến giờ nghĩ lại mình còn thấy rợn người :'' bây
giờ em khác ngày xưa lắm H ơi , em ko còn thương chị nữa ...'' . Rồi
chị khóc ..
Tay chân mình bỗng bấn loạn , mình loay hoay như gà mắc tóc . Chỉ muốn
bay đến chị , ôm thật chặt chị , nghiền nát chị ,hét vào mặt chị :'' Em
mà ko thương chị à ??? Em thương chị còn hơn chính mình nữa , chị có
biết ko , biết không...''
Nhưng thằng ngu là mình đã không làm gì cả . Mình ngồi bất động , cơ thể nhão nhoẹt , miệng lắp bắp :''Em xin lỗi....''
Chap6 :
Không khí tự nhiên trở nên nặng nề và căng thẳng như dây đàn vậy, chị
ngồi thu lu một góc , không hiểu có chuyện j đang sảy ra với mình , một
thằng mà ngày thường ít nói và sao-cũng-được, chả bao giờ mình quát mắng
nặng nề như vậy với chị cả .
Mình lại ngồi gần nắm tay chị mà ko dám nói gì .Sao tay chị mềm quá
,sao mắt chị đỏ quá , ướt hết áo rồi chị ơi , chị đừng khóc nữa , H sai
rồi , H ân hận lắm , sao H lại la chị chứ ,H điên rồi.....
Nhìn bộ dạng và thái độ của mình lúc đó chắc chị cũng hiểu , chị cố cười
nhẹ như để trấn an và tha lỗi cho mình . Nước mắt chị vẫn chảy , chị
hiền lắm , lại hay khóc nhè nữa . Biết vậy rồi mà mình vẫn làm chị buồn ,
mình thật là..
Lúc chị dắt xe ra cổng , mình lẽo đẽo theo chị như đứa trẻ theo bố nó về
nhà , lúc bố nó vừa đi họp phụ huynh về .Sợ hãi và lo lắng y như vậy...
Chị thấy vậy đuổi mình vô nhà :'' thôi em vô đi , chị không sao mà '' .
Lúc xe chị lăn bánh rồi , mình mới chợt nhớ ra và gào toáng lên như mọi
ngày :'' Mai chị qua nha nha nha..'' . Mình gào xong mới thấy là hình
như hơi to quá , chắc cả xóm nghe thấy . Chị dừng xe , ngó đầu lại ra
dấu chào mình lần nữa , kiểu chào riêng của chị...Kiểu chào ấy , cả đời
này , mình sẽ ko bao giờ quên được...
Buổi tối , mình vừa ăn cơm xong thì nhận được tin nhắn của chị :'' Chị
hiểu rồi H à.'' . Tin nhắn ngắn ngủn nhưng thật đáng sợ .Chị hiểu gì ?
hiểu như thế nào ? chị đang nghĩ gì vậy ? trời ơi ? . Mình reply tin
nhắn , cứ viết rồi lại xóa , xóa rồi lại viết, ko biết trả lời hay hỏi
chị như thế nào.
Cuối cùng ko đợi mình reply , chị nhắn tiếp cho mình :'' Xíu nữa H qua
nhà chị nha , chị có cái này cho H'' . Mình đi ngay ko suy nghĩ, chạy
thẳng qua nhà chị , chạy nhanh lắm ..
Mình đứng chờ chị ở chỗ quen thuộc , chị từ hẻm ra , mặc bồ đồ ngủ trẻ
con , chân đi đôi dép tổ ong quá cỡ , tay chị cầm một con mèo bằng bông
to bự , trắng toát . Mình đứng im re ..
Chị đưa con mèo cho mình rồi nói , nhẹ lắm , thỏ thẻ
như trẻ con xin mua
đồ chơi :'' Tặng H nè , chị nhờ em gái aM đặt mua dùm đó ( chị qua nhà
aM là vì vậy ) , bữa giờ thấy H buồn buồn , hỏi thì H ko nói , chị có
làm sai gì thì đừng giận chị nha , đừng nghỉ chơi với chị nghen, tội chị
....'' .Mình thật ko ngờ chị lại nghĩ vậy , cái chị hiểu ra là đây ư?
Trời ơi bà chị ngốc nghếch của em ơi , em thương chị còn không hết , sao
mà giận chị được . ..
Nói thật là nhìn mặt mà thái độ chị lúc đó , mình thấy thương chị vô hạn
, hơn cả nghìn lần trước đây , mắt mình , hình như lúc đó có ướt ướt.
Mình ôm con mèo từ tay chị , nói nhỏ '' Sao chị nói vậy , mình là chị em
mà , tại bữa giờ em có nhiều chuyện bực bội trên lớp quá nên vậy , mai
chị em mình đi ăn kem nha , coi như em bù cho chị con mèo này , hì..''.
Chị cười tươi lắm , mới buồn xo như cún con vậy mà đã cười đc , chị thật
là.. ^^
Mình vui sướng chạy xe về nhà. Nếu ai đó đã từng thấy một thanh niên ăn
mặc bụi bặm ,vừa chạy xe một tay , tay kia ôm con mèo bông to đùng, mặt
thì rất là hý hửng, thì đó chính là mình đấy! . Hình như lúc đó mình
cảm giác tất cả mọi người đều để ý mình , đặc biệt là lúc mình dừng đèn
đỏ , mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình , cái nhìn dành cho một kẻ tâm thần
hoạc biến thái..
Mặc kệ ai nhìn thì nhìn,còn mình thì chỉ muốn quát vào mặt họ :'' Nhìn
cái gì , mèo chị tôi tặng đấy , các người ko bao giờ có con mèo này đâu ,
các người là một lũ bất hạnh..''.
Hôm đấy mình ôm con mèo ngủ ,thỉnh thoảng còn nói chuyện với nó . Mèo ơi
tao sẽ ôm mày thật chặt , sẽ không ai cướp được mày khỏi tay tao...
Chap7 :
Những ngày kế tiếp sau đêm đó, đi ngược với thái độ cố gắng bình thường
hóa mọi chuyện và kiềm chế cảm xúc của mình ,aM ngày càng săn đón chị
nhiều hơn . Chị cũng hay vô tâm nhắc đến aM trước mặt mình .Cũng đúng
thôi , chị hiểu sai hết rồi..
Có lần đến đón chị học AV về , mình thấy aM ngồi trên xe chờ chị sẵn với
1 bông hoa . Mình bần thần một lúc thì hiểu , hèn gì tối qua aM hỏi hôm
nay chị có đi học av ko , mấy giờ thì về ? ..
Chị gọi cho mình bảo đã tan học rồi , ko hiểu sao mình lại bực dọc , nói
rất nhanh : '' chị ra cổng nhé , có người chờ chở chị về rồi đó'' rồi
cúp máy cái rụp, ko đợi chị hỏi gì thêm. Mình thấy khó chịu , giận chị
một cách vô lý . Chị đâu có biết là aM chờ mình ngoài cổng , chị vẫn gọi
cho mình cơ mà ? . Về đến nhà mình mới nhận ra điều hết sức đơn giản đó
, nhưng ko kịp nữa rồi ..
Chị nhắn tin :'' H hôm nay bận hả , xíu chị mua bánh về cho , chị đang
đi chơi với aM , hehe'' . Chị đi ăn uống lúc nào cũng nghĩ tới mình ,
chị thương mình lắm , lúc nào cũng bắt mình phải ăn uống cho mập lên ''
để mai mốt bảo vệ chị , để có con nào nó ngó nữa chứ '' .Có lần chị
chạy xe giữa khuya mang hộp cơm qua cho mình , vì thấy mình ghi status
trên Facebook là : ''đói mờ mắt'' . Mình la chị '' Khuya vậy rồi còn đi
đc nữa, xíu em lại phải dắt chị về nữa, hừm '' . Chị lè lưỡi : '' Cơm
dư nhà chị , mang cho em ăn ko thì bỏ uổng ,hehe'' . Cơm dư mà sao nóng
quá ,đồ ăn ngon quá , ăn cơm ko cũng thấy ngọt lịm , ngọt kiểu lạ lắm ,
ko phải do enzyme...
Chị về , mua bánh thật . Nhưng mình ko nhìn vào hộp bánh , mà là gói quà
chị đang cầm trên tay . Chị mở ra khoe mình , một cái ống heo xinh xắn.
''AM tặng đó , xinh ha ''. Lúc đó , ước gì bây giờ mình có thể quay
ngược thời gian để tự tát vào mặt mình , tát vào mặt cái thằng đã nói
câu : '' Ai cho gì chị cũng lấy vậy ?'' . Mình thề là ko hiểu sao mình
lại nói cái câu đó nữa . Mình...
Mắt chị tròn xoe , ngơ ngác : '' em..em nói kiểu gì vậy ...'' . Mình là
thằng rất dở xử lý tình huống khi lỡ miệng , nếu không muốn nói là càng
cố càng tệ . Mình đã trả lời thái độ của chị bằng một câu nữa ,nhẹ hơn,
như để lấp liếm :'' Chị lấy cái đó làm gì , em mua cho chị cũng đc mà ''
. Nói xong mình mới chợt nhận ra một điều, mình chưa từng dắt chị đi
xem phim , chưa từng dắt chị đi những chỗ vui chơi mà chị thích, và chưa
từng...mua quà cho chị, dù đó chỉ là một bông hoa chờ trước cổng
trường. Mình đã sai lầm nghĩ rằng , chị em thân thiết thì cần gì quà ...
Chị hơi buồn buồn , chị buồn thì dễ nhận ra lắm .
Chị giải thích là chị
cũng không tính lấy vì nhà chị có rồi , chị mang về cho mình đựng tiền
xu , chị... . Nhìn chị lúc đó , mình thấy mình khốn nạn quá , sao chị ko
chửi em đi , sao chị ko vứt ngay cái ống heo ấy với vẻ bực tức đi , sao
chị lại phải giải thích với 1 thằng như em làm gì , em ko đáng...
Cuối tuần đó mình có việc phải về quê 2 ngày . Mình nóng ruột gọi cho
chị liên tục , nhiều khi gọi xong mới nghĩ ra nội dung để nói , nhiều
khi chỉ một nội dung nhưng mình cố tình nói làm 2 lần , nhiều khi gọi
chỉ để nói :'' chị nói gì cho em nghe đi, hehe ..''. Ngày nào cũng nghe
giọng chị , mình quen rồi , đã nói , chị là cái chuông báo thức của mình
mà.
Chỉ 2 ngày xa chị mà mình thấy nhớ kinh khủng , vừa xong việc là mình
lên SG ngay. Đến nơi thì gọi cho chị không được ,liều mạng gọi qua nhà
thì mẹ chị bảo chị chưa về. Tuy mới 10pm , ở SG vẫn còn chưa khuya lắm ,
nhưng mình muốn điên lên vì lo cho chị . Chị nhát lắm , lại ngờ ngệch
nữa , có lần chị bị người ta giật đồ , té xe , chị nằm ngủ trưa còn nói
mớ như con nít..
Mình gọi hết cho bạn chị cũng ko ai đi với chị , mình còn lên facebook
qua viết lên wall với nội dung '' tìm trẻ lạc'' mong chị online ở đâu
thì đọc được. Trước đây chị cũng hay viết ntn lên wall để chọc mình .
Cuối cùng mình mới sực nhớ đến.. aM . Mình gọi cho aM thì nhận dc tiếng
ò ý e đáng sợ . Đến lúc này , trí tưởng tượng của mình đc dịp phát huy ,
mình nghĩ ra đủ giả thiết , nghĩ xem nếu họ đi chung với nhau thì sẽ đi
những đâu , làm những gì, sao giờ này còn chưa về , cả hai lại còn tắt
máy . AM thì từng trải như vậy , chị thì....
Càng tường tượng mình càng thấy sợ , mình chạy đi kiếm hết những quán
cafe quen , những chỗ mà bọn mình hay lui tới , nhưng đều ko có . Mình
điên loạn lên như một người bố tìm đứa con gái thất lạc ..
Quá mệt mỏi vì phải chạy xe lên gần 8 tiếng đồng hồ, rồi chạy khắp nơi
tìm chị , chán nản và đuối sức, mình quay về nhà chị , ngồi chờ đầu hẻm
,một chỗ khá xa và khuất . Và mình thấy một cảnh mà mình sẽ mãi ko bao
giờ quên .AM chở chị về , đến đầu hẻm nhà chị thì dừng xe để chị xuống ,
đúng chỗ mà mình hay dừng . Mình đứng xa nhưng nhìn rõ lắm , aM ôm chị ,
rất nhanh , nhanh lắm , nhanh khiến chị và tất nhiên cả mình đều bất
ngờ. Mình như hóa thành đá, tay chân mình bỗng trở nên vô dụng , người
mềm như cọng bún . Mọi lo lắng cho chị , mọi suy nghĩ lời nói trách móc
đã chuẩn bị đều tiêu tan hết , hết sạch ko còn gì nữa , mình đứng một
chỗ như người chết rồi , lạnh toát...
Chị có hơi phản ứng , chị đẩy aM ra ..Nhưng đôi bàn tay yếu ớt của chị
làm sao đẩy được một gã đàn ông to lớn như aM ,làm sao đẩy được chị ơi..
( nhưng cho đến giờ em cũng muốn hỏi chị , thật sự lúc chị có muốn đẩy
aM ra ko hả chị?.) ..Tay chị buông thõng , aM nói gì đó , nói rất nhiều ,
nói như thể không để cho chị nói. Nhìn thấy cảnh đó , ai cũng biết ,
aM đang tỏ tình với chị , đang ‘’bộc lộ’’ hết tấm lòng với chị . Tấm
lòng mà anh ta không chỉ dành riêng cho chị ....