Cà phê chiều
“Vị cuối cùng của “Chia tay cuối” là vị ngọt, vị của hạnh phúc khi
tìm được một tình yêu thật sự dành cho mình sau khi chia tay với quá
khứ.”
Cà phê chiều. Vy bỏ thêm một chút đường vào ly của mình, khuấy nhẹ.
Vy nếm thử và mỉm cười hài lòng. Đắng, nhưng rất nhẹ nhàng, mà cũng có
thể không gian ở Phong Linh café khiến Vy có cảm giác rất thư thái.
Đúng như tên gọi, đặc trưng của Phong Linh café là một loạt chuông
gió đủ màu sắc, đủ chủng loại. Những ô cửa cũng được thiết kế khéo léo
đủ để đón những làn gió nhẹ để lay chuông gió khẽ rung rinh. Tiếng nhạc
dìu dặt của những bản sonata cổ điển hòa cùng tiếng chuông gió tạo nên
một cảm giác êm ái lạ. Hình như giờ này chưa đến giờ cho những bài hát
nhạc trẻ sôi động hơn một chút. Lịch ca nhạc trong ngày của quán, Vy
cũng gần như nhớ cả, vào đây nhiều lần quá mà. Vy thầm hỏi chính mình
không biết từ bao giờ Vy đã thích cà phê. Hình như là từ lúc chia tay
với anh. Trước đó, số lần uống cà phê của Vy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vẫn là Phong Linh café, nhưng ngày trước, khi ngồi đối diện với anh, cái
menu mà Vy quan tâm chỉ là kem và sinh tố. Một phần vì chính anh cũng
không thích cà phê.
Ban đầu uống cà phê, Vy nhận ra nó không hề dễ uống như những loại
đồ uống khác. Cái vị đắng đầu môi làm mọi cảm xúc trong lòng như trầm
xuống, ngay cả khi vui hay khi buồn, cà phê cũng tạo nên nhưng nốt lặng
rất đặc trưng của nó. Vị cà phê khá mạnh, thành phần cafein trong cà phê
làm người ta có thể suy nghĩ được nhiều hơn thì phải. Ngốc thật, Vy lại
chọn cách nghĩ đến, cách nhớ về những việc, những con người đáng quên
thật nhiều, chứ không phải vùi sâu nó vào một lớp cát. Cũng có thể vì Vy
sợ, khi gió mạnh thổi đến, lớp cát ấy bay đi, những cái đó lại hiện ra
rõ ràng hơn bao giờ hết. Thà rằng bây giờ cứ mang kỉ niệm phơi gió phơi
sương, có thể không phai nhạt, nhưng Vy sẽ học được cách vẫn thấy nó,
nhưng vô cảm với nó…
***
Cái dáng vẻ uống cà phê trầm tư của Vy được quan sát một cách chăm
chú từ điểm nhìn của một người đứng sau quầy bar. Làm ở đây chưa lâu,
nhưng số lần Hùng nhìn thấy cô bé ngồi ở vị trí đó uống cà phê một mình
cũng kha khá. Lí do tại sao mình bị thu hút bởi con người ấy, Hùng không
lí giải nổi. Ấn tượng đầu tiên là Hùng thấy cô bé chưa từng đến đây với
bất kì ai (từ khi Hùng nhận việc). Tiếp nữa, khẩu vị khi uống cà phê
của cô bé rất lạ, hình như chẳng ai có thể pha đúng, đủ vị cà phê mà cô
ấy thích. Lần nào cũng thấy cô ấy bỏ thêm ít nhất là một chút đường vào
đó, dù lắm lần Hùng thấy lượng đường bỏ vào chẳng có ý nghĩa gì với chức
năng làm ngọt cà phê của nó cả – quá ít. Có lần, Hùng cố tình
cho đường quá tay một chút khi pha, nhưng kết quả là cô bé vẫn bỏ thêm
đường vào. Cô bé có thói quen thỉnh thoảng đưa tay lên nghịch chuông gió
và khẽ mỉm cười, điều đó làm Hùng có cảm giác cái tinh nghịch, cái nụ
cười ấy có cái gì đó làm nhạt đi. Giờ này, quán chưa đông khách, sự tò
mò kéo Hùng tiến đến bàn của cô bé:
- Xin lỗi! Tôi không làm phiền bạn chứ?
Vy ngẩng lên, nhận ra là nhân viên trong quán, thoáng ngạc nhiên:
- Không ạ, sao vậy ạ?
- Không có gì, bạn cũng là sinh viên đúng không? Mình muốn mời bạn một loại đồ uống.
Cái vẻ hơi thiếu tự nhiên của người sinh viên làm phục vụ (Vy đoán
vậy) làm Vy hơi buồn cười, cô bé mỉm cười nâng cốc cà phê đang uống của
mình lên hỏi:
- Cái này hả bạn?
- Không! Một loại khác nó!
- Tại sao? Tôi thích cái này.
- Cậu không thử thì không thể thích cái khác được. Cậu luôn uống cà
phê… – Thấy Vy nhìn Mình với ánh mắt hơi khó hiểu, Hùng ngập ngừng. –
Ít ra là từ khi tôi làm thêm ở đây.
Vy bật cười, một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu, nhưng Vy không vội nói ngay mà chỉ nhận lời:
- Uhm, cũng tốt, thiện ý của cậu mà! Vậy cậu định mời mình đồ uống gì?
- Cậu thích cocktail có vị như thế nào?
- Xem nào… Ban đầu có vị mát lạnh… Ngọt… Rồi hơi đắng một chút vào phút cuối…
- Uhm…. Khó đấy. Nhưng cậu chờ nhé!
Hùng quay lại bar, pha cocktail. Vy ngồi lại tiếp tục uống cà phê,
nhưng bỗng dưng muốn mỉm cười. Vy lại chợt nhớ đến người ấy… Hôm đó là
một ngày rất nhiều gió, nhưng không lạnh, hai người cùng đi dạo trên con
đường gần nhà Vy.top9xy.wap.sh. Hình như đó là mùa thu, cái cảm giác của tình yêu đầu
đời thật lạ, khó quên, lại có cái gì đó ngốc nghếch, ngây ngô mà trong
sáng quá… Hai người đi cạnh nhau, không dám cầm tay, những câu chuyện
bâng quơ cũng trở nên ngập ngừng… Hai người đều rõ tình cảm chính mình
và có lẽ của cả người kia nữa, nhưng không ai dám nói ra hết. Trời thu
nhẹ nhàng, những chiếc lá vàng nhẹ rơi…. Bỗng ào một cơn gió lớn làm bụi
đường cùng lá bay tấp thẳng về phía hai con người đang đi tới. Anh
nhanh chóng bước nhanh hơn một bước đến đứng phía trước Vy để chắn cơn
gió mang bụi và lá khô ùa vào cô bé. Hai người đứng lặng trong giây lát
chờ cơn gió ngừng lại. Vy và anh đứng quay mặt vào nhau, trong thoáng
ngập ngừng nhìn vào mắt người kia… Dường như mọi thứ cần phải hiểu đã
trở nên rõ ràng, dù không một lời được nói ra theo một cách thông thường
nhất. Anh mỉm cười, đưa tay lên gỡ chiếc lá nhỏ bay lạc đường vương
trên tóc Vy, Vy bối rối đưa tay lên vuốt lại mái tóc thì bị tay anh nắm
lấy, kéo nhẹ xuống, mở ra và dùng một ngón tay viết lên đó hai từ mà anh
muốn nói từ lâu: “Yêu em.” Vy nhớ, lúc ấy Vy cũng đã viết lại vào lòng
bàn tay kia 2 từ…
- Cậu lại ngẩn ngơ nghĩ gì thế?
- Ơ, không có!
Hùng quay lại, mang thêm một ly cocktail trông rất hấp dẫn. Vy hơi
ngượng ngùng vì đã để Hùng thấy khoảnh khắc thất thần của mình.
- Uh, có cũng không sao mà… Giờ thì cậu thử món đồ uống mới này xem.
Vy mỉm cười đón lấy ly cocktail, chậm rãi nếm thử… Lạ thật, đúng là
mát lạnh, rồi ngọt rồi đắng… Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Vy nhận ra vị
của ly cocktail này hệt như những gì cô đã trải qua trong tình yêu đầu
tiên. Ban đầu là cái mát lạnh của viên đá, mát như cơn gió đột ngột thổi
tới, rồi vị ngọt không rõ từ loại đồ uống gì gợi cho Vy nhớ lại tất cả
những điều ngọt ngào mà anh đã mang đến, trước khi quay lưng bước đi, để
lại dư âm là vị đắng, dù nhẹ thôi nhưng vẫn là vị đắng… hình như Hùng
có cho thêm ít rượu.
- Cậu thấy sao?
Câu hỏi của Hùng kéo Vy trở lại với thực tại, với món đồ uống rất lạ. Thấy Vy không nói gì, Hùng có vẻ sốt ruột:
- Tớ pha thử, không theo một công thức nào… Không biết có khó uống không?
- Không hề, rất thú vị là khác.
Vy thật thà nhận xét, Hùng cười, hơi nghi hoặc:
- Thật không?
- Thật! Cậu đặt tên cho nó chưa?
- Tớ vừa pha, trong đầu vừa nảy ra một cái tên.
- Tên gì thế?
- “Chia tay cuối”.
Vy hơi sững sờ khi nghe Hùng nói ra cái tên ấy. Nhưng chợt nhớ đến
những điểm tương đồng mà mình vừa khám phá ra, Vy gật đầu đồng ý:
- Cái tên khá hợp với nó.
- Cậu cũng thấy hợp à?
- Ừ.
- Lí do là gì?
- Vị cuối cùng nhận ra là vị đắng, giống vị của chia tay.
- Ơ, cậu nhầm rồi.
- Nhầm gì cơ?
- Uống hết đi rồi nói tớ biết vị cuối cùng là gì? Giờ tớ phải đi làm việc đã. À quên. Tớ tên Hùng!
- Tớ là Vy…
Hùng quay lại quầy bar, bận rộn với những khách hàng càng ngày càng
đông trong quán. Vy uống tiếp ly cocktail, vị cuối cùng mà Hùng nói rốt
cuộc là gì? Nhìn Hùng tươi cười, vui vẻ với những khách hàng tới quán,
cái cách chào hỏi thân thiện, Vy bỗng dưng cũng thấy vui hơn. Hùng quay
về phía Vy thấy cô đang nhìn mình, chợt ngạc nhiên rồi cười đáp lại, rất
ấm áp. Vy thấy vậy ngại ngùng không nhìn Hùng nữa. Cô uống nốt ly
cocktail đặc biệt, bỗng như nhận ra một điều gì đó, mơ hồ, hoài nghi… Và
có một điều gì đó đang thay đổi?
***
Từ sau ngày hôm ấy, Hùng và Vy là bạn. Một tình bạn được tạo nên
bởi một ly cocktail nghe có vẻ đơn giản, nhưng họ đã là bạn, như một sự
sắp đặt trước. Những chiều rảnh rỗi, Vy vẫn đến Phong Linh café, nhưng
bây giờ Vy không chỉ ngồi một mình với thức uống quen thuộc là cà phê
nữa. Vy có Hùng đến ngồi cùng trò chuyện những lúc quán vắng khách, hay
cũng có lúc Vy cũng chạy lăng xăng giúp Hùng, vì Phong Linh café ngày
càng đông. Thỉnh thoảng, khi Hùng “phát minh” ra một loại đồ uống mới,
Vy là người được đặc cách nếm thử đầu tiên. Rồi hai người cùng nghĩ ra
một cái tên cho nó, cả Hùng và Vy đều thích đặt tên cho cocktail bằng
tên một bài hát nào đấy. Và Vy cũng đã kiểm chứng được một việc mà ngay
từ đầu cô bé đã nghĩ đến:
- Hùng này, cậu là người đã cho rất nhiều đường vào cà phê của tớ đứng không?
- Ơ, lần nào cơ?
- Trước cả khi cậu bắt chuyện với tớ ý!
- À, đúng, hì hì… Nhưng sao cậu biết?
- Tớ linh cảm thấy từ ngày đầu tiên cậu nói chuyện với tớ. Chẳng ai pha cà phê ngọt như cậu cả.
- Nhưng cậu vẫn cho thêm đường đó thôi!
- Đáng lẽ phải nói với anh chủ quán! Có người dám pha một kiểu cà phê mới!
- Thế thì phải hoan nghênh chứ! À có tên cho ly café ấy đấy!
- Cậu đùa à, cà phê mà còn có tên gì nữa?
- Không phải tất cả cà phê mà chỉ ly ấy thôi! Tên nó là… là…
- Sốt ruột quá… là gì?
- “Quá yêu”!
Hùng nói xong thì bật cười, Vy cũng không nhịn cười nổi nữa, cậu
bạn thông minh và có quá nhiều ý tưởng. “Quá yêu” – cái tên hay đấy chứ!
Cà phê là tình yêu, thêm quá nhiều đường thì gọi là “quá yêu” thôi…
Hùng nhìn Vy cười, bây giờ cái cách Vy cười cũng khác với hồi trước rồi,
cười là vui thật, không còn vẻ suy tư, trầm và thoáng buồn như trước
nữa. Hùng thấy vui thật sự vì đã khiến Vy lấy lại nụ cười như thế… Chính
Hùng cũng ngạc nhiên vì niềm vui lớn đến khó hiểu của mình. Dù nói
chuyện rất nhiều nhưng chưa một lần Vy kể cho Hùng nghe về người ấy.
Hùng cũng không hỏi vì Hùng không muốn gợi Vy nhớ lại những gì không nên
nhớ, Hùng tin Vy sẽ kể khi Vy nó không còn ảnh hưởng đến Vy nữa. Còn
Vy, Vy đã nhớ lịch đi làm thêm của Hùng tại Phong Linh café, nghe có vẻ
lạ khi mà khách hàng lại chọn ngày đến quán vì nhân viên trong quán,
nhưng Vy không thể không thừa nhận rằng những lần đến không thấy bóng
Hùng bận rộn, chạy đi, chạy lại trong quán Vy cũng thấy như thiếu một
cái gì đó dù quán rất đông. Vy từng nghe ở đâu đó rằng: nếu muốn biết
mình có quan trọng với ai đó hay không thì hãy thử biến mất trong thế
giới của người đó một thời gian. Vy vẫn biết Hùng chẳng bao giờ cố ý
biến mất trong thế giới của Vy, nhưng Vy vẫn thấy có chút gì đó hụt
hẫng, giận dỗi vu vơ khi đến ngày Hùng làm việc mà Hùng không đến và hỏi
ra mới biết Hùng bận việc nên phải đổi ca. Con Tâm được Vy coi là
“chuyên gia tâm lý” đã có một câu phát biểu hùng hồn: “Khi mày nhận ra
ai đó trong cả một đám đông, khi không có ai đó, đám đông cũng trở thành
vô nghĩa… đó là mày đã yêu”. Bây giờ nhớ lại tuyên bố ấy của nó, Vy
chợt thấy tim mình lỗi một nhịp… Hình như Vy nhớ 1 người… Và Vy nhận ra,
lâu rồi Vy không còn nhớ đến Huy nữa…
- Vy này, tối thứ 7 đi xem phim nhé!
- Sao tự dưng lại muốn đi xem phim… mà sao lại là thứ 7?
- Vì… hôm ấy là sinh nhật tớ! Và… tớ muốn đi xem phim cùng cậu!
- Ngày đặc biệt thế mà lại rủ tớ đi xem phim sao?
- Ừ… được không?
- Tớ sẽ đến!
- Hứa nhé! Tớ sẽ chờ đến khi cậu đến. Hứa rồi đấy! Ngủ ngon!
Vy nhìn vào ánh sáng sắp tắt đi của chiếc điện thoại sau khi đọc
tin nhắn cuối cùng của Hùng. Thứ 7, có gì đặc biệt không? Đến rồi sẽ
biết! Những từ ngữ ngắn ngủi cứ nhảy nhót trong đầu Vy, xao động… Vy
cũng mong đến thứ 7.
Tối thứ 7, Vy chuẩn bị đi đến rạp chiếu phim cùng Hùng. Bỗng, điện
thoại của Vy reo lên: “Anh đã thấy rất yên bình, anh đã vui như là trẻ
thơ khi người bên anh. Cầm tay em chỉ một phút giây, cả thế giới trong
anh mơ lối thiên đường…” Vy sững sờ khi nghe tiêng chuông điện thoại ấy –
tiếng chuông mà Vy cài riêng cho số điện thoại của Huy từ ngày đầu tiên
yêu Huy. Lâu lắm rồi mà Vy vẫn chưa đổi, cũng không xóa số điện thoại
của Huy trong danh bạ. Những tưởng sẽ chẳng bao giờ tiếng chuông ấy vang
lên nữa, vậy mà hôm nay… Vy ngập ngừng bắt máy:
- Em nghe đây!
Phía đầu dây bên kia cũng lặng đi vài giây:
- Lâu rồi không liên lạc với em.
- Vâng… Có chuyện gì không anh?
- Em quên thật rồi nhỉ… Hôm nay là sinh nhật anh.
Vy nhìn lên lịch và nhận ra ngày 12/12. Từ hôm Hùng hẹn Vy vào tối
thứ 7, Vy luôn nhìn vào lịch để xem, nhưng không hiểu sao lại không quan
tâm đến ngày, giờ mới ngỡ ngàng nhận ra.
- Em… xin lỗi!
- Có gì đâu mà xin lỗi. Nhưng em gặp anh một lát được không?
- Gặp anh?… Em…
- Một lát thôi, như một món quà cho anh…
Vy nhìn đồng hồ, rồi quyết định:
- Được…
- Vậy gặp em ở Phong Linh café…
- Vâng.
Vy phân vân quá… Ông trời thật khéo trêu ngươi, sao hai người lại
cùng ngày sinh được chứ! Dù sao cũng đã nhận lời Huy mất rồi mà Vy cũng
tò mò không biết Huy tìm cô có việc gì. Vy thầm nghĩ là đến đó một lát
rồi đến rạp chiếu phim cũng chưa muộn.
… Gặp lại Huy ở Phong Linh café, anh vẫn thế, vẫn vẻ trầm, buồn,
vẫn có ánh nhìn rất ấm áp, Vy đi đến cái bàn quen thuộc. Huy đã gọi sẵn
hai ly kem chocolate như ngày trước. Sau thoáng ngại ngần ban đầu, Huy
bắt đầu hỏi han Vy về chuyện học hành, bạn bè. Vy cũng đáp lại rồi hỏi
lại Huy như thế. Có chút không tự nhiên mà cả hai đều nhận ra, nhưng
cuộc gặp gỡ không hẹn trước này đúng là không thể kết thúc nhanh chóng
như Vy nghĩ. Ngồi trước mặt con người mà đã bao lần Vy muốn chạy đến và
ôm lấy trong quá khứ, đã bao lần tự hỏi mình vì sao anh lại muốn chia
tay… Dù không còn thứ tình cảm mang tên tình yêu, nhưng đây là người đầu
tiên cho Vy cảm giác rung động, nên có cái gì đó khiến Vy không thể rời
đi sớm được. Những câu chuyện không đầu không đuôi vào một ngày sinh
nhật… Thời gian cứ thế trôi… Vy chợt quên mất là hôm nay cũng là sinh
nhật một người khác. Huy vẫn thích ăn kem như trước dù hôm nay trời rất
lạnh. Huy khẽ ho, Vy chợt thấy một góc nào đó trong tim mình nhói đau.
Kem lạnh làm Huy ho nhiều hơn. Vy đẩy cốc nước chanh ấm mà nhân viên để
sẵn khi khách đến về phía Huy, gượng cười nói:
- Cứ hơi lạnh một chút là anh lại ho, chẳng thay đổi gì cả.
Huy mỉm cười, ngập ngừng cầm lấy bàn tay đang đẩy cốc nước về phía mình, Vy giật mình rút tay ra. Huy nói rất khẽ:
- Anh xin lỗi… Em có thể tha lỗi cho anh không? Từ khi chia tay, anh…
Vy chợt thấy có chút buồn cười, vừa thương vừa giận Huy… Chẳng lẽ
Huy nghĩ anh muốn chia tay thì chia tay, muốn quay lại thì quay lại sao?
Vy nhớ đến Hùng và nhìn vào đồng hồ… Muộn đến nửa bộ phim rồi. Vy mỉm
cười cắt ngang lời Huy, nói:
- Anh không cần nói gì nữa đâu!
- Ý em là…
- Em xin lỗi, bạn em đang chờ em, em phải đi…
- Muộn rồi đúng không Vy?
Vy nghe Huy hỏi thế, cười buồn, nhẹ nhàng nói:
- Anh biết không, lâu rồi em không ăn kem chocolate! Và nếu anh
không xuất hiện vào ngày hôm nay có lẽ em đã quên là em đã từng rất
thích nó. Có nhiều thứ đã không còn như trước nữa. Và em nghĩ em nên
sống cho hiện tại.
- Anh hiểu rồi…
- Chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Vy nói rồi ra khỏi quán cà phê, Huy nhìn theo và nhận ra cậu đã đánh mất một thứ quan trọng và khi nhận ra thì đã quá muộn…
Nhưng cả hai người đều không biết, có người cũng đi qua Phong Linh café trước khi đến rạp chiếu phim…
***
Vy vẫn đến rạp chiếu phim dù không chắc là Hùng còn chờ ở đó, trời
càng về đêm càng lạnh. Từ xa, thấy Hùng đứng dựa lưng vào bức tường gần
quầy bán vé, Vy thấy mình có lỗi quá. Vy chạy mau đến, nói:
- Xin lỗi, tớ đến muộn quá! Tớ…
Không kịp nói lí do thì Vy đã bị Hùng quàng tay qua ôm thật nhẹ:
- Cảm ơn vì cậu đã đến! Tớ đã nghĩ cậu sẽ không đến nữa.
- Tớ…
- Đừng giải thích gì cả, tớ thấy cả rồi… cậu đã đến! Thế là đủ!
Vy hiểu những gì Hùng muốn truyền đạt qua tất cả những lời nói ấy. Cô bé mỉm cười dụi đầu vào ngực cậu bạn, thì thầm:
- Happy birthday to…
- To… ai?
- To my love, hì. À quên nữa, vị cuối cùng của “chia tay cuối” là vị ngọt…
- Ừ… đúng rồi! Mà có một loại mới đấy!
- Tên gì vậy?
- À, xem nào… “Bản tình ca đầu tiên”.
***
Cô bé nhân viên trong Phong Linh café chăm chú quan sát người khách
“con trai” trong quán. Thỉnh thoảng thấy cậu ấy ho nhưng vẫn tiếp tục
ăn kem, cô tò mò đến hỏi thăm:
- Hình như anh không khỏe?
- À, có một chút, nhưng…
- Em làm thêm ở đây, anh ho không nên ăn kem lạnh. Anh có muốn uống một loại đồ uống khác không?
Thấy vẻ quan tâm của cô bé nhân viên, Huy mỉm cười:
- Có, anh muốn thử. Em chọn giúp anh.
- “Chia tay cuối” anh nhé!
- “Chia tay cuối”, tên loại cocktail mới hả em?
- Vâng, do một anh làm cùng em nghĩ ra, nó đặc biệt lắm!
- Đặc biệt? Là sao?
- Có vị mát lạnh, ngọt và đắng.
- “Chia tay cuối”, vậy vị cuối cùng là vị đắng rồi.
-Không phải! Người nghĩ ra loại đồ uống này nói rằng vị cuối cùng
của “Chia tay cuối” là vị ngọt… Vị của hạnh phúc khi tìm được một tình
yêu thật sự dành cho mình sau khi chia tay với quá khứ.
Truyện ngắn khác: